TRUYỆN: GẢ EM CHO CHÚ
TÁC GIẢ: KHÁNH AN
CHAP 6
Nghe người kia nói thế thì lúc này chị Diệu liền nhìn sang phía cô hai lẩm bẩm:
– Mẹ..
Mẹ tôi lúc này cũng vừa về tới nghe thấy thế thì liền ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại đi sớm thế ạ? Chẳng phải cô nói là chơi vài hôm ở đây sao ạ?
– Tôi đã suy nghĩ lại rồi, tôi nên về sớm thì tốt hơn.
– Nhưng mà con gái của tôi, nó vẫn còn…
– Gia đình chúng tôi không phải là người xấu, vậy nên cô cứ yên tâm về phần của con bé Như ạ.
– Nhưng mà…
Chuyện vẫn còn chưa nói xong thì đột nhiên cánh cửa nhà tắm ở phía kia được mở ra, người đàn ông ấy vừa cầm khăn vuốt tóc với gương mặt cực kì khó chịu mà nói ngay:
– Về luôn bây giờ đi mẹ, bẩn không chịu được mà..
– Ăn cơm tối rồi mới về.
– Nhưng mà con chịu hết nổi rồi, con không thể ở thêm giây phút nào nữa cả.
– Gia đình chúng ta cũng từ khổ đi lên, con chú ý lời nói của mình đi Đình Toàn.
Không còn vẻ dịu dàng như ban đầu nữa mà thay vào đó là thái độ nghiêm túc và từng câu nói uy nghiêm. Người đàn ông kia tuy rằng lớn tuổi nhưng có vẻ lại rất sợ mẹ, thấy chú ấy không dám cải lại mẹ như thế mà tôi ngạc nhiên mấy phần, hổ báo ngoài đường với người ta bao nhiêu thì cũng chỉ là con cún trong tay mẹ mà thôi.
Mọi người giải tán tôi đi tắm xong thì phụ mẹ chuẩn bị cơm tối, lúc này mẹ cứ im lặng đôi khi lại nhìn tôi rồi lặng lẽ quay mặt đi nơi khác. Nhìn thấy mẹ như thế tôi thật sự rất đau lòng nhưng chẳng thể làm gì được, có lẽ vì tương lai để mẹ không chịu khổ trong tay của cô hai nữa nên tôi phải đành nhắm mắt chịu đựng mà thôi. Lúc ăn cơm tất cả mọi người đều im lặng, ai rồi cũng có suy nghĩ riêng của bản thân mình mà thôi, lúc này cô hai mới nói:
– Nhìn con bé Như nó vẫn còn nhỏ và chưa sẵn sàng mấy, hay là mình đổi cho con bé Diệu đi được không chị? Dù gì thì hai đứa vẫn là con cháu nhà này nên ai đi cũng được mà đúng không ạ?
– Tôi chỉ nói một lần duy nhất, tôi cũng chẳng thích ai nói tới nói lui nhiều lời nên ban đầu chị quyết thế nào thì cứ làm như vậy nhé.
– Nhưng mà ban đầu là do tôi không biết nên mới..
– Một là vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu, hai là chị trả hết số tiền nợ tôi. Chị chọn đi.
– Tôi, tôi…
Nghe nhắc đến trả nợ cô hai liền bất động ngay tại chỗ mà không dám lên tiếng thêm nữa, đúng là người tính không bằng trời tính, định đẩy tôi vào đường khổ làm bia đỡ đạn nhưng lại không ngờ là bước đi sai lầm của mình. Cả cô hai và chị Diệu đều căm nín đầy hối tiếc, chỉ có tôi và mẹ là buồn đến nổi nuốt cơm cũng chẳng vào, mẹ thì lo cho tôi còn tôi thì vừa lo cho mẹ vừa lo cho cả tương lai của mình bởi vì người đàn ông kia thật không hề đơn giản.
Giống như lời người phụ nữ kia thì sau khi ăn xong là có xe đậu ở trước cửa nhà ngay, mẹ thấy vậy thì liền nắm lấy tay tôi nói:
– Như..
– Không sao đâu ạ, con gái của mẹ mạnh mẽ lắm nên mẹ đừng lo nha.
– Nhưng mà mẹ sợ con không được an toàn, mẹ sợ con sẽ khổ hơn nữa.
– Con không sợ khổ, con chỉ sợ sự cực khổ của mẹ cả đời mà thôi. Cô hai đã hứa rồi, khi ra riêng ở một mình mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nha mẹ, nếu cô hai mà thất hứa không làm thì con nhất định sẽ về đây với mẹ ạ.
– Con…
Tôi vì thấy mẹ đang rơi lệ nên mới quay sang người kia nói:
– Để con vào sắp đồ ạ, cho con xin 1 tiếng nhé cô.
– Không cần đâu, lên thành phố ta sẽ mua đồ mới cho con..
– À, dạ…
Vốn dĩ tôi muốn xin thời gian để được ở lại ôm mẹ nhiều hơn, ngắm mẹ kĩ hơn những người kia lại không đồng ý, thấy nết mặt tôi thoáng chốc đượm buồn nên giọng nói kia lại một lần nữa vang lên:
– Con cứ theo ta về, rồi một thời gian sau mẹ con sẽ lên ở cùng với con thôi.
– Thật ạ?
– Ừm.
– Con cảm ơn ạ.
Dẫu biết đó chỉ là một lời nói của người giàu phát ra chẳng biết thật hay giả nhưng tôi lại có lòng tin vào người này. Thời gian tiếp xúc không dài nhưng tôi tin rằng bà ấy lại là người tốt, không giống như con trai của bà, sau khi chuẩn bị chào mẹ và cô xong thì tôi cũng theo họ lên xe trở lại thành phố, cứ tưởng mẹ của chú sẽ đi cùng với tôi nhưng bà ấy có việc cần giải quyết nên đã đi xe khác còn tôi thì bắt buộc phải ngồi cùng với người đàn ông khó tính bệnh hoạn này. Tôi liên tục nhìn về phía sau mà nước mắt không kiềm được rơi xuống thì lúc này lại nghe thấy tiếng của người bên cạnh khó chịu vang lên:
– Chướng hết cả mắt, cô làm ơn đừng có trưng ra bộ mặt đó được không hả?
– Kệ tôi, ai mượn chú nhìn làm gì?
– Nước mắt nước mũi cô rơi thế, mất vệ sinh người bên cạnh lắm có biết không hả?
– Có rơi thì cũng rơi chỗ của tôi thôi, chú bị bệnh sạch sẽ à?
– Ừm. Tôi dị ứng với mấy thành phần như cô lắm.
– Dị ứng mà về quê kiếm vợ? Chắc chú có vấn đề lắm nên gái thành thị mới không dám lấy chú nhỉ?
Nghe tôi chọc tức bằng câu đó thì mặt chú ấy liền xám xịt lại, đột nhiên lúc này chú đưa tay đến nắm lấy cổ tay tôi siết chặt lại gằn nói:
– Nếu không phải tại cái đám nhà quê các người thì có mơ tôi mới về chỗ khỉ ho cò gáy này, hiểu chưa hả?
– Bỏ ra, chú làm tôi đau đấy.
– Cũng vì các người mà khiến tôi bỏ lỡ tình yêu của mình, vậy nên tôi cấm cô mở miệng ra bắt chuyện với tôi, cấm cô lại gần tôi, cấm cô bép xép với mẹ về chuyện của tôi, biết chưa hả?
– Tôi mà thèm quan tâm á? Mơ đi.
Nói xong tôi liền vằng mạnh tay chú ra rồi quay mặt sang ngoài nhìn miệng lẩm bẩm chửi, chú nghĩ chắc tôi mê lắm à? Nếu không phải vì bị cô áp bức bóc lột sức lao động và xem thường chửi bới hai mẹ con thì tôi đã không rơi vào bước đường này rồi, chú nghĩ tôi mê lắm à? Không có chuyện đó đâu.
Kể từ phút đó thì không gian trở nên ngột ngạt hơn, tôi vì mệt nên cũng ngủ quên lúc nào chẳng hay nữa mãi cho đến khi có tiếng vang bên tai mới giật mình tỉnh giấc:
– Cô ơi, cô…
– Dạ?
– Tới nơi rồi, cô xuống xe vào trong đi.
– Thế ạ? Dạ, con xuống ngay..
– À, miệng của cô..
Nghe chú ấy nhắc đến miệng tôi liền giật mình đưa tay lên mới phát hiện thì ra mình ngủ say đến mức chảy cả nước miếng, ngại quá nên tôi mới vội lau nhanh đi rồi gượng cười chào chú ấy và bước nhanh xuống. Đúng là quá nhục mà, con gái con lứa gì mà ngủ nhiều thế chứ? Vừa đi tôi vừa lẩm bẩm rồi ngước nhìn ngôi nhà này một lượt, ôi cái phong này tôi đã thấy trong tivi giờ lại xuất hiện trước mặt mình như thế này khiến tôi ngạc nhiên vô cùng, họ đúng thật là rất giàu mà..
Đang ngơ ngác nhìn đông ngó tây thì đột nhiên lúc này có người chạy nhanh đến gật đầu chào tôi nói:
– Chào cô. Mời cô vào trong ạ.
– À, dạ.
Vừa nói cô gái kia vừa đưa tay chỉ vào trong, tôi thấy vậy cũng vội đi theo vào. Một đứa nhà quê như tôi lần đầu tiên nhìn thấu ngôi nhà rộng lớn kiểu này thì mắt cứ chữ A mồm chữ O mãi thôi, tôi bước vào trong thì được người làm nơi đây chuẩn bị phòng ngủ cho, tôi thấy họ tất bật chuẩn bị mà lúc này hơi rối nên tay cứ đang chặt vào nhau nhìn trước ngó sau hỏi:
– Người kia đâu rồi ạ?
– Cô đang nhắc đến ai ạ?
– Chú Toàn ấy ạ.
– À. Cậu Toàn về phòng nghỉ ngơi rồi cô, giờ cũng gần sáng rồi nên chắc cậu mệt nên đi nghỉ rồi ạ.
– À dạ.
– Cô cần gì thì cứ gọi chúng tôi nhé. Chúc cô ngủ ngon ạ.
– Dạ.
Nói xong thì họ cũng sắp xếp thêm 1 chút nữa rồi cũng rời đi ngay sau đó. Tôi thấy thế thì mới thở phào nhẹ nhõm được, đúng là ở nhà mình tuy nhỏ nghèo nhưng vẫn thoải mái hơn ở đây rất nhiều. Tôi đi xung quanh phòng nhìn ngắm một lượt rồi cũng ngã lưng lên giường nằm, ôi chiếc giường này sao lại có thể êm và thơm thoa thế nhỉ?
Vừa lẩm bẩm tôi vừa lăn khắp giường, đúng vào khoảng khắc ấy thì đột nhiên cánh cửa kia lại mở ra. Tôi giật mình hốt hoảng ngồi dậy thật nhanh, ánh mắt nhìn ra phía đó miệng lắp bắp hỏi:
– Sao chú lại vào đây?
– Nhà của tôi.
– Nhưng sao chú lại vào phòng của tôi, nam nữ không được ở gần thế này đâu.
– Phòng nào là của cô? Đây là nhà tôi.
– Nhưng mà…
Vừa nói chú ấy vừa bước đến gần khiến tôi sợ hãi mà vội lao nhanh xuống xuống, tay thủ võ đưa về phía trước lắp bắp nói:
– Chú đừng có làm bậy, nếu không thì đừng có trách tôi đấm vỡ mồm chú đấy nhé.
– Cô bị thần kinh à?
Vừa trả lời chú vừa liếc mắt nhìn tôi rồi nở ra nụ cười khinh bỉ, cái con người kia cứ im im khiến tôi lo chết đi mất. Chú ấy bước đến mở tủ lấy gì đó rồi cũng quay lưng đi, cứ nghỉ người kia đi một mạch ra ngoài nhưng đột nhiên chú dừng lại rồi quay mặt nhanh về phía mình khiến tôi được một phen giật mình hét:
– Chú muốn làm gì?
– Đừng có suy bụng ta ra bụng người, cỡ như cô có cho tôi cũng không thèm đụng tới, hiểu chưa hả?
– Ai mà cho chứ? Chú nghĩ chú có giá lắm à?
– Tôi không có giá. Nhưng giá của cô thì có đó, 500 triệu là mua được một người như cô rồi, ở đó mà thanh với chả cao.
– Này chú..
– Nói đúng quá nên không cải lại được à? Tôi đã cho sống nhờ ở đây thì cẩn thận cái mồm vào, cứ oai oải lên chọc điên tôi như thế thì coi chừng đấy.