Thursday, September 19, 2024
spot_img

Latest Posts

TRUYỆN: GẢ CHO CHÚ GIÀ CHAP 10

TRUYỆN: GẢ EM CHO CHÚ
TÁC GIẢ: KHÁNH AN
CHAP 10
Nghe thấy giọng nói đầy móc câu như thế tôi cũng chẳng thèm trả lời lại mà tiếp tục công việc của mình, từ phía sau tôi lại nghe tiếng kéo ghế vang lên:
– Cậu Toàn ngồi đi, để tôi dọn đồ ăn cho cậu.
– Nhà này chỉ trả công cho những người làm thôi, còn cô ta làm không công đừng có tính lương nhé.
– À, dạ.
– Có việc gì nặng nhọc hay khó khăn thì cứ để cô ta làm, mấy người nhà quê không biết mệt đâu.
– À, dạ…
Nghe đến đó thì máu trong người tôi lại bắt đầu dâng lên, cái tên này đúng thật là đã khó ưa lại còn đáng ghét nữa. Tôi vừa lau ghế vừa lẩm bẩm chửi thầm ở trong miệng, lúc này tiếng của cô giúp việc lại vang lên:
– Như, cô cũng lại ăn sáng đi cô.
– Con vẫn chưa đói ạ, để lát nữa con ăn sau cô ạ.
– Lại ăn cùng với cậu Toàn luôn đi, vợ chồng phải ăn cùng nhau chứ..
Lời nói kia vừa dứt thì lúc này chú ấy liền đập bàn nói lớn:
– Ai là chồng của cô ta hả? Ăn nói cho cẩn thận vào.
– Dạ, tôi..
– Không có mẹ ở nhà, ai dám nói cô ta là vợ tôi thì coi chừng đấy.
– Dạ cậu Toàn..
Chỉ một câu nói thôi mà chú ấy cũng làm dữ lên như thế, đúng thật là người thần kinh đầu óc có vấn đề mà. Chỉ vì tức giận câu nói kia mà chú đứng dậy bỏ đi và không ăn nữa, lúc đi ngang qua tôi chú ấy còn lẩm bẩm chửi:
– Đúng là đồ nhà quê, nghèo khiết xác vòi tiền mà.
Càng nhìn chú tôi càng thấy ghét tận xương tủy mà, cái người đàn ông miệng độc địa chẳng kiên nể gì? Tôi có ăn được đồng nào từ nhà chú đâu mà lại bị chú xúc phạm từ lần này đến lần khác chứ? Nuốt cơn giận vào trong tôi tiếp tục làm việc của mình, đột nhiên lúc này lại có giọng nói vang lên:
– Còn không mau ra đây.
– Đi đâu ạ?
– Tôi bảo cô đi là đi, cô ở nhà cho mẹ tôi lầm bầm nữa à?
– Nhưng mà…
– Tôi cho cô 5 giây.
– 5 giây? Chú bị gì vậy hả?
– 5, 4, 3, 2….
– Tôi tới rồi..
Đứng nghiến răng nghiến lợi lườm người kia muốn rớt con mắt, chẳng hiểu sao người cũng đẹp mà cái tính nết bị chó tha đâu mất rồi. Tôi vẫn mặc chắc quần đen với áo phông cứ thế mà đi theo chú ấy, ngồi trên xe không gian im lặng đến nghẹt thở, tôi thấy chú ấy bấm điện thoại nhắn tin với ai đó rồi lại mỉm cười, cứ thế mà cười suốt khiến tôi khó chịu vô cùng.
Chẳng nói gì tôi cứ im lặng ngồi đấy cho đến khi chiếc xe chạy tới sân bay, ở đó tôi thấy có một người phụ nữ đang đứng chờ. Cánh cửa vừa mở ra thì hai người họ liền lao vào ôm chằm lấy nhau, thấy cảnh đó miệng tôi khẽ lẩm bẩm:
– Ai vậy nhỉ?
Bọn họ trao cho nhau những cữ chỉ yêu thương khiến tôi chán cả mắt, đanh loay hoay thì đột nhiên lúc này cánh cửa bên cạnh mở ra, bác tài xế nhìn tôi nói:
– Xe đến rồi, cô sang xe này ngồi nhé.
– Sao ạ?
– À, cô sẽ đi xe khác ạ.
– À, vâng ạ.
Nghe đến đây tôi cũng ngầm hiểu được ý đồ là gì rồi, thật sự là đầu óc chú ấy có vấn đề rõ ràng. Nếu đã đến đón người yêu thì sao cứ phải bắt tôi theo làm gì cơ chứ? Bụng thì đói mà gặp cảnh này đúng là khiến mình điên thật mà. Tôi bước qua xe kia ngồi vào rồi họ lại tiếp tục lái đi, ngồi nhìn đường mà thôi thầm thở dài và lo lắng cho cuộc đời của mình, đúng thật là oái ăm mà.
Chiếc xe dừng lại trong tầng hầm, lúc này chú tài xế mới bấm thang máy cho tôi đi lên. Vì lần đầu đến nơi xa lạ kiểu này nên tôi có chút lo sợ hỏi:
– Chú ơi, mình đi đâu thế chú?
– À, cậu Toàn kêu tôi đưa cô lên nhà hàng chờ ạ.
– Nhà hàng? Thế lát nữa chú ấy cũng tới đây sao ạ?
– Chắc là vậy đó ạ.
– À mà chú ơi. Người phụ nữ lúc nãy là ai vậy ạ?
– Cô đang nói đến cô Băng sao?
– Dạ. Cô ấy tên là Băng ạ?
– À, cô ấy là bạn gái…. Ôi đến nơi rồi, mình vào đi cô..
Giống kiểu bị nói hớ lời nên chú ấy liền đánh lạc hướng ngay, cánh cửa thang máy mở ra chú dắt tôi đi đến bàn ngồi rồi nhìn tôi mỉm cười nói:
– Cô ngồi đây đợi cậu Toàn một chút nhé, chắc là cậu ấy sẽ đến ngay đó ạ.
– Dạ..
Nói xong chú liền chào tôi rồi cũng quay người bước đi, đúng kiểu như bỏ con giữa chợ rồi vậy. Một mình tôi ngồi trong căn phòng rộng lớn, ngắm nhìn xung quanh thì có cảnh, có cá bơi trong bể nước, đúng là người giàu dùng bữa nó cũng khác biệt với dân đồng án chúng tôi quá, tôi cứ ngồi nhìn chăm chăm đàn cá đang bơi trong bể rồi suy nghĩ mong lung. Phải đến một lúc lâu sau đó thì có tiếng cánh cửa mở ra cùng với giọng nói ngọt ngào như kẹo đường vang lên:
– Em nhớ anh chết mất, mới có 2 năm không gặp anh mà em cứ tưởng như 12 năm không ấy ạ.
– Anh cũng nhớ em lắm.
– Vậy mà còn không biết sang tìm người ta nữa..
Lúc này ánh mắt cô ấy va vào tôi nên liền ngưng giọng, ánh mắt từ dịu dàng nhìn chú rồi khẽ cau mày lại khi nhìn thấy tôi nhưng nhanh như chớp cô ấy lại mỉm cười thật tươi nhìn sang chú hỏi tiếp:
– Ai thế anh?
– Người mẹ anh chọn…
– Thế á? Là con bé này sao? Nhìn còn trẻ quá, chắc là còn nhỏ tuổi lắm anh nhỉ?
– Ừm.. Em ngồi đi.
– Dạ..
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt mà ngỡ ngàng mắt tròn xoe, cô ấy thật sự rất đẹp. Cái vẻ ngoài ấy thật sự mà nói đúng là khiến cho người khác phải ngước nhìn rồi, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất quyền quý và đầy mùi tiền, tôi cứ mãi ngắm nhìn người kia mà quên mất mọi thứ đang diễn ra ở xung quanh cho đến khi có tiếng nói vang lên:
– Trên mặt của tôi có dính gì sao?
– Sao, sao ạ?
– Sao cô lại nhìn tôi chằm chằm thế? Trên mặt tôi có dính gì hả?
– À, không.. Không ạ.
– Vậy mà tôi cứ tưởng mặt tôi có dính gì nên cô mới nhìn như thế chứ.
– Không có ạ.
Lúc này tôi mới hoàng hồn về, khẽ hít vào một hơi sâu tôi quay mặt đi nơi khác. Vốn dĩ tôi chẳng quan tâm đến những chuyện riêng tư của chú và người phụ nữ kia, nếu như chú để tôi ở nhà thì bây giờ tôi đã không phải ngồi như bù nhìn ở đây rồi, hai từ giá như nói thế nào cũng không quay lại được nên tôi cứ thế mà tận hưởng bữa ăn của mình thôi, cứ xem họ như người vô hình cũng là cách khiến mình thoải mái hơn.
Tôi ngồi tập trung ăn, họ nói gì, làm gì, âu yếm hôn nhau thế nào tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến. Mãi cho đến một lúc sau thì tôi nghe thấy tiếng càu nhàu của chú vang lên:
– Ăn như chết đói vậy.
– Kệ con bé đi anh, nó còn nhỏ nên chưa ý thức được ấy mà..
Câu đầu có vẻ ok nhưng câu sau cứ như tạt nước lạnh vào mặt tôi vậy, không ngồi im miệng tôi lại ngứa mà trả lời cô ấy ngay:
– Tôi 20 tuổi rồi, mấy cái chuyện này tôi ý thức được hết nên mới không quan tâm đến cô và chú mà ngồi ăn đấy ạ.
– Ôi. 20 tuổi mà miệng mồm cũng ghê thế nhỉ?
– Cảm ơn cô quá khen ạ.
– Tôi 38 tuổi rồi, lần đầu tôi thấy có đứa nói chuyện kiểu ấy với mình, đúng là mắt của bác gái nhìn người có khác nhỉ?
Cảm giác được cô gái bên cạnh mình đang tức giận nên chú Toàn liền cất lời ngay:
– Quan tâm làm gì cái đứa nhà quê đó hả em. Mau ăn đi, lát nữa anh sẽ dắt em đi mua sắm, ok không?
– Em có bao giờ phun phí đâu anh, với cả mới về nước em cũng không cần gì mấy đâu mà mua anh ạ.
– Vậy em muốn đi đâu, để anh đưa em đi.
– Hay là mình đi xem phim đi anh, ngày trước chúng ta hay đi nên giờ em muốn ôn lại chút kỉ niệm anh ạ.
– Vậy cũng được, ăn xong anh đưa em đi.
Nghe thấy họ bàn tính như thế thì tôi liền tò mò về mình nên mới nhìn chú ấy hỏi ngay:
– Thế còn tôi, tôi về nhà có phải không ạ?
– Ai cho cô về nhà?
– Sao cơ? Chú nói vậy có nghĩa tôi phải đi chung với hai người nữa sao?
– Ừm.
– Tôi không muốn đi đâu, chú cho tôi về nhà đi. Đi bên ngoài thế này cản trở hai người lắm, để tôi về nhà cho khỏe đi ạ.
– Để cô về nhà cho mẹ tôi biết à? Nằm mơ đi.
– Nhưng mà chú…
Nói đến đó chú ấy không thèm nói chuyện với tôi nữa mà quay sang gấp thức ăn đúc cho người phụ nữ kia, nhìn hai người bọn họ thế này tôi càng thấy nóng máu hơn nữa. Đúng là không biết ngại mà, họ xem tôi là em bé 1 tuổi ư?
Liếc muốn rớt con mắt, hạnh họe cả buổi mà hai người kia chẳng phản ứng gì, thấy vậy tôi đành thở dài bất lực ngồi đấy lẩm bẩm chửi thầm mà thôi. Ăn xong họ thanh toán rồi đứng dậy rời đi, thấy tôi vẫn còn ngồi im một chỗ thì chú ấy lại cau mày cất giọng lạnh lùng hỏi:
– Cô không có mắt à? Tai có vấn đề, hay là nhận thức cũng có vấn đề luôn vậy hả?
Nghe chú ấy nói tôi không thèm trả lời lại mà mệt mỏi đứng dậy rồi đi về phía họ, đúng là trời sinh một cặp chẳng biết mắc cỡ là gì? Họ cứ thế mà choàng eo nheo đi trước mặt tôi, lại còn hôn với chả hít nữa nhìn chẳng ra làm sao. Ra đến xe chú Toàn tự lái đi, hai người họ ngồi phía trước nói chuyện vui vẻ, ôm hôn nhau còn tôi thì chướng mắt quá nên cứ ngắm nhìn ngoài đường cho đỡ bực dọc mệt người, đang yên đang lành đột nhiên tiếng của cô ấy lại vang lên:
– Bao giờ thì anh bỏ nó?
– Sẽ sớm thôi em ạ.
– Sớm là bao lâu ạ? Bây giờ em về rồi, em không muốn thấy anh ở cạnh người phụ nữ khác, đặc biệt người đó lại là người mẹ anh chọn thế này đâu.
– Anh đâu có yêu cô ta, sao em phải sợ chứ?
– Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, anh gần cô ta lâu ngày rồi cũng sẽ yêu. Em không muốn như thế đâu, em muốn một cái danh phận bên anh cơ..
– Có nằm mơ cũng không có chuyện đó xảy ra đâu, cuộc đời anh chỉ yêu mỗi mình em thôi. Hãy tin anh đi, cục vàng…
– Em tin anh nhưng mà….
Không để cho người kia nói dứt câu thì chú Toàn đã vội hôn cô ấy rồi, nhìn thấy cảnh đó tôi lại càng ghét và chướng mắt nên liền cau mày nói:
– Hai người muốn gì thì về nhà hoặc vào khách sạn đi, có người lạ đi cùng thì cũng phải tém lại chứ, nhìn phát tởm quá.

Mới cập nhật

spot_imgspot_img

Đừng bỏ lỗ