Friday, September 20, 2024
spot_img

Latest Posts

TRUYỆN: GẢ CHO CHÚ GIÀ CHAP 12

TRUYỆN: GẢ EM CHO CHÚ
TÁC GIẢ: KHÁNH AN
CHAP 12
Tôi nghe chú ấy hỏi thế thì liền lên tiếng trả lời lại ngay:
– Để cậu Phát chơi ở ngoài một chút cũng được mà chú.
– Cô chơi với nó hay hại nó đây hả? Cái nhà này từ trên đến dưới đều có quy tắc, cô mới vừa đến đã muốn quản người khác rồi à?
– Vấn đề là cậu Phát không chịu vào phòng, mà cậu ấy ngồi đây chơi cũng được có ảnh hưởng ai đâu. Nếu chú sợ thì tôi đưa cậu ấy vào phòng vậy.
– Không phải việc của cô, im cái mồm lại.
– Này chú, chú thật sự quá đáng rồi đó.
– Bệnh tình người nhà tôi, tôi rõ.
Nói xong chú liền quay sang người làm quát lớn:
– Còn không mau đưa nó vào phòng.
– Da, dạ cậu Toàn…
– Nếu còn lần sau đừng trách sao tôi đuổi việc hết.
– Ôi, xin lỗi cậu. Sẽ không có lần sau đâu cậu.
Người làm sợ đến mức không dám nhìn mặt chú mà vội đi đến kéo cậu Phát trở về phòng, lúc này cậu ấy thấy vậy thì liền la lên:
– Không muốn, không muốn đi đâu.
– Đi thôi cậu, nếu không bọn tôi bị đuổi việc mất.
– Người xấu, đúng là người xấu mà..
– Đi nào cậu ơi, cậu Phát ơi..
Kẻ liều nhất đó chính là kẻ điên, cậu Phát thấy chú quát mắng như thế trong đầu liền nghĩ chú là người xấu nên liền lao đến phía đó đánh vào người chú khiến tất cả mọi người đều hốt hoảng kinh ngạt. Tôi biết nếu mình lên tiếng thì cậu ấy chắc chắn sẽ dừng tay lại nhưng vì ghét cái tên khó ưa đó nên tôi không thèm nói cứ đứng đó xem, động vào người không kiểm soát được thì tôi cho hai người sợ phát khiếp.
Cậu Phát liền tục tấn công mặc cho có nhiều người kéo cậu ra nhưng vẫn không được, không chỉ đánh chú Toàn mà cậu ấy còn đánh luôn cả người phụ nữ bên cạnh. Cô ta thấy thế thì hét loạn xạ:
– Ahhhh. Cái thằng điên này, mày làm cái gì vậy hả?
– Thả ra, cái đồ điên khùng này…
Không chịu nổi chú Toàn hét lớn:
– Nắm nó lại.
– Dạ, dạ..
Sau vài phút hổn loạn kia thì mọi người cũng giữ được cậu Phát lại và dắt trở về phòng. Nhìn cảnh này tôi khẻ nhếch miệng lên cười vì tôi biết rằng ở ngôi nhà này ngoài mẹ ra thì tôi vẫn còn có thêm một đồng minh bảo vệ mình nữa, hai người họ cứ lo lắng cho nhau hỏi:
– Em có sao không?
– Em đau hết cả người rồi đây này.
– Để anh xem…
– Sao nhà anh làm ăn gì mà sống nhăn vậy? Kẻ điên như cậu ấy thì phải nhốt lại chứ sao để lang thang ngoài này, đúng là bực hết cả mình..
– Sao em lại bảo thằng Phát như thế chứ? Nó là em họ của anh đấy.
– Em họ chứ có phải ruột thịt của anh đâu, đúng là điên thật mà..
Lúc này tôi khẽ quan sát thấy mặt của chú Toàn xám xịt bởi những câu nói của người phụ nữ chú ấy yêu. Đúng là nực cười, để cô ấy chửi em trai mình mà không dám phản ứng lại tôi thấy chú hèn thật ấy chứ, khẽ nhếch miệng tôi không quan tâm họ nữa mà rời đi lên phòng mình, bước chân vẫn còn chưa đến cầu thang nữa thì liền nghe thấy tiếng người phụ nữ ấy vang lên từ phía sau:
– Là con nhỏ đó nó cầm đầu cho thằng Phát đánh mình đó anh.
– Thằng Phát nó nghĩ gì làm đó, ai mà nói nó nghe được đâu em.
– Rõ ràng là con nhỏ đó ghét em nên mới nói thêm nói bớt để thằng Phát lên cơn đánh mình, anh không thấy à Toàn?
– Nhưng mà….
Chú Toàn bất lực không nói gì nhưng con mụ kia thì khác, mụ như kiểu muốn đổ hết tội lên đầu của tôi vậy. Không dừng lại ở đó, cô ấy còn đuổi theo kéo lấy tay tôi giữ lại hỏi:
– Là cô cố tình có đúng không hả?
– Thím ơi, thím vừa bảo cậu Phát bị thần kinh, cậu ấy bị điên thì ai mà nói chuyện được cho cậu ấy hiểu đây hả thím?
– Sao cô lại gọi tôi bằng thím hả? Tôi còn trẻ, tôi không có già để gọi bằng thím như thế.
– Ôi. 38 tuổi thì gọi thế là đúng rồi còn gì hả thím. Ví dụ như thím 25, 30 tuổi thì tôi gọi là chị nghe nó còn lọt tay hơn, sáng giờ tôi thất lễ quá nên giờ gọi cho đúng tuổi nhé thím.
– Cái con nhỏ này, mày…
– Ôi trời, sao vậy thím? Sáng giờ thím xây dựng hình ảnh cô thôn nữ dịu dàng sao bây giờ lại thô lỗ thế hả thím?
– Mày dám ăn nói với tao như thế hả? Con ranh nhà quê đã nghèo lại còn mất dạy…
– Giờ thì lộ mặt rồi này, tôi thích mấy người sống thật với tính cách của mình lắm, vậy đi cho dễ đề phòng thím nhỉ? Mà thôi, tôi mệt rồi chào thím nha.
Nói xong tôi đá mắt nở ra nụ cười nhìn cô ấy xong rồi cũng quay lưng bước đi, tôi biết là cô ta đang bùng nổ lỗ tai lắm nhưng giờ chẳng lẽ nắm đầu tôi lại đánh thì nó cũng kì. Chọc được cô ta lộ bộ mặt thật tôi thấy cũng vừa lắm, có như thế thì lại đỡ mắc công cho người ta ngu ngơ tưởng là hiền thật.
Trở về phòng tôi mới thả lưng nằm lên giường, đúng thật là mệt mỏi mà. Cả ngày nay đi theo nhìn hai người họ đã chướng mắt về nhà chơi với cậu Phát cũng chẳng nghĩ ngơi được gì nên tôi thấy mệt vô cùng, tôi cứ nằm đấy rồi ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay nữa, mãi đến khi có người chạy vào lay cánh tay của mình thì tôi mới giật mình mở mắt ra, cô giúp việc nhìn tôi nói:
– Cô Như, bà chủ gọi cho cô nè.
– Mẹ gọi sao ạ?
– Ừm. Cô nghe máy đi cô.
Tôi nghe nhắc đến mẹ thì ngay lập tức ngồi bật dậy nhận lấy điện thoại rồi đưa lên tai nghe ngay:
– Alo, con nghe mẹ ạ.
– Hôm nay con với thằng Toàn đi cùng với ai thế?
Nghe mẹ hỏi câu này đầu óc tôi lại bắt đầu nhảy số liên tục, nhớ lại những gì chú Toàn dặn tôi liền nói ngay mà không ngượng mồm gì:
– Có con với chú Toàn đi thôi mẹ ạ, sao thế mẹ?
– Mẹ nghe nói là còn có thêm một người nữa, có phải không?
– Dạ đúng rồi ạ.
– Mẹ nghi đâu là có đó mà, ai vậy Như?
– Dạ. Chú tài xế đó mẹ, hôm nay con cũng có đi cùng với chú ấy ạ, mà có chuyện gì vậy mẹ?
– Ngoài con, thằng Toàn và chú tài xế ra thì không còn ai khác nữa sao?
– Dạ, không còn ai nữa mẹ ạ.
– Vậy được rồi, thôi con nghỉ ngơi đi nhé, mẹ có việc bận rồi.
– Dạ. Mẹ ăn uống rồi nghỉ ngơi nha mẹ, con chào mẹ ạ.
Nói xong thì mẹ cũng vội tắt máy ngay, tôi thấy thế thì chỉ thở dài rồi trả điện thoại lại cho cô giúp việc. Nghĩ lại tôi thật không ngờ rằng tài nói dối của mình lại lên đỉnh điểm như vậy nữa, tôi không lường trước được hậu quả, cũng không dám nghĩ đến vì bây giờ thứ trước mắt cần lo đó là chú Toàn còn mẹ ở xa chắc là không sao đâu.
Đi cả ngày mệt mỏi rồi lại về nhà chơi với cạu Phát khiến tôi mệt nhừ người ra mà chỉ muốn nằm ngủ. Không nghĩ ngợi gì nhiều tôi nằm thả dài lên giường và chìm ngay vào giấc ngủ, trong giấc ngủ đó tôi mơ màng thấy một đứa bé đang chạy đến ôm chằm lấy chân tôi nở ra nụ cười gọi:
– ” Mẹ, mẹ… “
– Ta không phải là mẹ của em, em nhận nhầm người rồi..
– ” Mẹ, mẹ…”
– ” Đã bảo ta không phải là mẹ của em rồi mà, cái thằng bé này sao em lì thế nhỉ? “
Trong giấc mơ tôi đã phủ nhận việc thằng bé đó gọi mình là mẹ, cái cảm giác nó cứ bám theo chân mình khiến tôi sợ hãi mà bỏ chạy thật nhanh. Vừa chạy tôi vừa quay đầu lại nhìn nó, đang cố gắng hết sức để chạy thì đột nhiên lúc này tiếng ” bốp ” vang lên khiến tôi giật mình tỉnh giấc, cảm giác từ bên má truyền đến cơn đau khiến tôi nhăn mặt nhìn thì thấy người phụ nữ kia đứng trước mặt mình, cô ta mặc trên người chiếc váy ngủ mỏng hai dây đứng khoanh tay nhìn mình, thấy vậy tôi liền nói:
– Vừa nãy cô đánh tôi sao?
– Ừm…
– Sao thím lại đánh tôi hả? Vô duyên vô cớ đánh người à?
– Ai bảo cô hét làm gì? Điếc cả tai.
– Tôi ngủ tôi nằm mơ thì sao tôi biết được chứ? Thím đừng có quá đáng nha.
– Nếu không muốn bị đánh thì mau rời khỏi đây ngay đi, tránh xa anh Toàn ra nếu không đừng có trách tôi.
– Đầu của thím có vấn đề à? Nếu không động não suy nghĩ được thì thím nên đi nói chuyện với mẹ của chú ấy đi, đừng có hạnh họe làm phiền người khác nữa.
Nghe tôi nói thế mặt cô ấy liền tối sầm nhưng mấy giây sau lại nở ra nụ cười, cô ta bước đến trước mặt tôi dùng tay nâng cằm của tôi lên và nói:
– Kẻ dự trù như cô, cô nghĩ mình hay lắm à?
– Dự trù hay dự bị gì thì tôi vẫn được mẹ chú chấp nhận, còn đỡ hơn cô người yêu mấy năm nhưng vẫn chỉ lén lúc sau lưng chứ không được ủng hộ, nhục lắm.
– Con ranh này, mày….
Vừa hay cô ta đưa tay lên định đánh thì tôi đã nhanh mắt mà đỡ ngay lập tức, tôi nắm lấy tay cô ta lại rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta nói:
– Đừng có manh động, người nhà quê như tôi không giỏi nói chuyện nhưng đánh nhau thì cô chắc chắn mềm mình đấy, thử động vào xem.
– Mẹ mày, con ranh…
– Mẹ tôi đang ở quê, mà tôi thì rất thương mẹ nên đừng có kêu bà ấy coi thằng tôi bẻ gãy tay cô đấy.
Vừa nói dứt câu tôi liền hất mạnh tay cô ta ra, đúng là đồ tiểu thư đài cát tôi chỉ dùng sức có một chút thôi đã không giữ thăng bằng được mà ngã nhào ra đất rồi. Thấy cô ta tôi chỉ đấm thêm vài cái, cái nét mặt này cứ giống như chị Diệu ở dưới quê càng làm tôi ghét thêm, cô ta uất ức xém khóc thì đột nhiên cánh cửa mở ra, bóng người quen thuộc bước vào tôi lại thở dài một hơi, thấy có người cô ta liền bật khóc lớn:
– Sao cô lại đánh tôi hả? Đừng nghĩ mình bé mà có thể đánh người lớn hơn cô nhé.
– Băng. Em sao thế? Sao lại ngã dưới nền nhà vậy?
– Em không sao, em không sao anh ạ.
– Mau đứng dậy, mau nói cho anh nghe xem nào.
– Em thật sự không sao đâu, anh đừng có trách con bé nha anh toàn..
– Là cô ta đẩy ngã em sao?
– Không, không. Là do em tự ngã, anh đừng la con bé nó sợ đó anh.
Lời cô ta nói ra tôi chỉ thấy phát tởm, cô nói cái kiểu như mình là người thánh thiện và đổ hết lỗi lên người của tôi vậy đó. Đang lúc tôi định bước lại vạch cái bộ mặt của cô ta ra thì đột nhiên lúc này có một cái tát giáng trời lên bên má của mình, vì quá bất ngờ nên tôi đã ngã lên giường và bên tai còn giọng nói tức giận vang lên:
– Cô muốn chết hả?

Mới cập nhật

spot_imgspot_img

Đừng bỏ lỗ