Thursday, September 19, 2024
spot_img

Latest Posts

TRUYỆN: GẢ CHO CHÚ GIÀ CHAP 9

TRUYỆN: GẢ EM CHO CHÚ
TÁC GIẢ: KHÁNH AN
CHAP 9
Không gian trong nhà lúc này cũng trở lại như cũ chỉ có một mình tôi là bị hố vì hành động dại dột lúc nãy của mình thôi. Đang lúc cúi mặt vì xấu hổ thì đột nhiên lúc này tiếng của mẹ lại vang lên khiến tôi giật mình:
– Như, con lên phòng khử trùng vết thương cho thằng Toàn đi con..
– Sao ạ?
– Đầu của nó bị chảy máu rồi, con lên khử trùng rồi dám lại cho nó đi.
– À, con, con…
Chưa để cho tôi nói dứt câu nữa thì lúc này chú ấy liền nói:
– Không cần, con không muốn giao tính mạng của mình cho người nhà quê không có chuyên môn như thế.
– Này chú.. Người nhà quê ăn hết của nhà chú à? Sao cứ phải miệt thị người nhà quê chúng tôi thế hả?
– Ăn hết 500 triệu còn gì?
– Số tiền đó tôi không nhận đồng nào, chú đừng có gôm đũa cả nắm như thế.
– Cô nhận hay không thì nhà cô biết, còn nhà tôi bỏ ra 500 triệu để cô về đây ăn sung mặt sướng thì tôi đây biết rõ, thế thôi.
– Con người ăn nói chẳng có chút thiện cảm nào, cho chú chảy máu chết luôn đi.
– Cô dám trù tôi?
– Ừm. Tôi trù chú đấy, trù cho người miệng mồm độc địa xem thường người khác như chú đó.
– Con nhỏ này, cô….
Đụng đến cơn tức trong mình thì tôi đây còn chẳng sợ gì nữa, cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi, 500 triệu kia tôi chưa lấy được đồng nào giờ lại còn phải mang tiếng được mua về bằng số tiền đó, cuộc đời đúng là chó cắn vào mông mà, thấy tôi tức giận như thế nên mẹ cũng hiểu mà nhìn chú nói:
– Đi viện thì đi đi, máu ra nhiều lắm rồi đấy.
– Không đi nữa, bảo cô ta lên làm cho con..
– Ơ cái thằng này, vừa nãy bảo không cần con bé rồi còn gì?
– Con đổi ý rồi.
– Mày cứ sáng nắng chiều mưa thế này thì bao giờ mới yên bề gia thất sống hạnh phúc đây hả con?
– Thì chẳng phải mẹ bảo cô ta là vợ của con sao? Giờ thì con muốn làm gì là việc của con thôi.
– Mày đừng có mơ mà ăn hiếp con bé, mẹ mà biết là mày chết với mẹ đấy nghe chưa?
Chú Toàn lần này không trả lời lại bà chủ nữa mà quay lưng bước đi nhanh lên phòng, tôi lúc này vẫn còn lo lắng hai tay bấu chặt vào nhau liên hồi. Mẹ bước đến vỗ nhẹ lấy vai tôi rồi nói:
– Thằng Toàn cái miệng oai oải thế thôi chứ nó không có ý xấu gì đâu con, con đừng sợ cứ yên tâm nhé.
– Nhưng mà mẹ kêu anh ta đi bệnh viện được không mẹ, con sợ tay chân con vụng về…
– Kệ đi. Phải vụng về như thế thì mới gắn kết được tình nghĩa vợ chồng chứ con, không sao đâu cứ lên phòng đi thằng Toàn không ăn thịt con đâu mà lo.
– Nhưng mà…
– Mẹ dám đảm bảo, cứ yên tâm nhé.
Vừa nói mẹ vừa đẩy tôi lên rồi ra hiệu bảo mình yên tâm. Thật sự mà nói ngay lúc này bải tôi yên tâm còn khó hơn leo lên trời nữa cơ? Bình thường chú ấy đã ghét cay ghét đắng tôi rồi, giờ thêm chuyện lúc nãy nữa, tôi e rằng lên đến phòng chú xé xác tôi ra mất. Quay lại cứ thấy mẹ quơ tay bảo lên, chân thì bước nhưng lòng thì niệm phật nam mô…
Bàn chân trĩu nặng, tôi thật sự không thể nào bình tâm lại được mà. Đứng trước cánh cửa phòng tôi thật sự không có can đảm để đẩy vào, bàn tay chạm nhẹ lên nắm cửa rồi rụt lại, tôi cứ chần chừ đến mấy giây sau thì có giọng nói từ trong phòng vang vọng ra:
– Đứng đó làm gì? Vào đi..
Giọng nói lạnh cả sống lưng, tôi hít vào một hơi thật sâu lấy hết bình tỉnh rồi mới mở cửa từ từ bước vào trong. Mùi thuốc lá nồng nặc bay trên không trung khiến tôi ho vài tiếng, vội đưa tay quơ vào khoảng không gian rộng lớn kia miệng thì lẩm bẩm chửi thầm không ra tiếng, lúc này từ phía ghế sofa giọng nói được truyền đến:
– Làm nhiệm vụ của mình đi, còn đứng đó làm gì?
– Để tôi đi tiềm hộp y tế đã.
– Cô mà không cẩn thận để đầu tôi bị sẹo thì cô xong đời rồi.
– Ơ chú. Nếu sợ như thế sao chú không vào viện đi, tôi tay ngang có rành gì về y tế đâu mà đảm bảo không để lại sẹo chứ?
– Nhanh, còn dám cãi.
Chú Toàn trừng mắt lên nhìn khiến tôi hốt hoảng mà vội vàng cúi mặt xuống, miệng lẩm bẩm chửi thầm là thế nhưng vẫn lê cái thân xác này để đi tiềm hộp y tế. Tôi thật sự không thể hiểu nổi một người khó ưa như chú sao lại giàu nhỉ? Tính tình đã lạnh lùng khó ưa thì hãy nghèo đi cho người ta dễ thở.
Tôi loay hoay tìm được hộp y tế mang đến đặt xuống bàn, giọng nói lấp bấp thốt ra khỏi miệng:
– Chú ngồi ngay đi, để tôi làm…
Lần này chú Toàn không trả lời mà chỉ liếc nhìn tôi bằng nữa con mắt thôi, tôi như một cổ máy cứ thế mà từ từ mở hộp lấy bông tâm và chai khử trùng ra. Vẫn chưa quen cảm giác đứng đối diện với người đàn ông kia, tay tôi cứ run lên bần bật, người thì luôn giữ khoảng cách thật xa mà với tay tới làm, cây bông tăm chỉ vừa chạm nhẹ vào da thì chú để hét lên rồi:
– Nhanh cái tay lên, cô mò như thế đến bao giờ hả?
– Tôi sợ chú đau nên mới làm từ từ đấy.
– Tôi là đàn ông.
– Thế á? Đàn ông chắc là không biết đau đâu, vậy để tôi làm nhanh.
– Nhanh..
Đã đẹp trai lại còn có cái tính đáng ghét này thì tôi cho chú chịu đau tới xương tủy luôn. Vừa nói tôi vừa nhếch miệng lên nở ra nụ cười nham hiểm rồi thẳng tay ấn tăm bông vào vết thương khiến chú ấy không chịu được mà hét lớn:
– Ahhhh. Cô định ám sát tôi à?
– Thế chú không phải là đàn ông à?
– Ai nói cô tôi không phải là đàn ông hả?
– Ban nãy chú vừa bảo đàn ông thì không đau còn gì?
Nghe tôi nói câu ấy thì chú Toàn ngay lập tức thu hồi vẻ mặt cau có kia rồi tiến mặt mình lại gần với mặt tôi, ngay lúc ấy tôi sợ đến mức phải quay mặt đi ngay lập tức nhưng vẫn bị bàn tay chú giữ lấy. Chú Toàn dùng sức siết chặt lấy cằm tôi rồi nở ra nụ cười biến thái gắng từng tiếng nói:
– Không thử thì làm sao biết được tôi có phải là đàn ông hay không?
– Chú, chú…
– Cẩn thận cái miệng của mình lại, nếu không tôi cho cô thử đấy.
– Thử cái gì chứ. Chú bị điên rồi.
– Thử xem có phải là đàn ông không?
Những lời nói kinh tởm phát ra từ miệng người đàn ông đáng sợ ấy khiến tôi hốt hoảng và run lên, vội vả vung mạnh lấy tay của chú ấy ra rồi đứng dậy cách chú ấy hai mét nói:
– Chú đừng có mà làm bậy, tôi không hiền như chú nghĩ đâu.
– Thế cô làm gì tôi?
– Tôi, tôi đánh chú thật đó.
– Bỏ tiền ra mua cô về, còn để cho cô đánh à? Đầu tôi đâu có tệ đến thế nhỉ?
– Tôi không biết, nhưng chú không được lại gần tôi.
– Tôi đây cũng chẳng thèm, lại gần cô có mùi nhà quê và mùi nghèo đấy nên tôi không dám vì sợ bị lây.
– Chú….
Bị xúc phạm đến mức đó nhưng miệng tôi vẫn cứng và không thể trả lời lại được, con giận nó lên đến não nhưng khi nhìn gương mặt đó tôi chỉ biết hận rằng tại sao mình lại không đấm vào mồm chú ấy cho bỏ cái tật ấy nhỉ? Nói xong chú ấy liền đứng dậy bỏ đi mặc cho đầu vẫn còn chảy máu và tôi vẫn chưa động tới, nhìn theo bóng lưng dần khuất cánh cửa vừa đóng lại thì tôi đã đưa tay lên cắn môi lẩm bẩm chửi:
” Cái đồ chết tiệt nhà chú, làm ơn đừng có ám tôi nữa. “
Trải qua một buổi tối kinh hoàng tôi chẳng muốn xuống dưới nhà nữa nên cứ về phòng của mình thôi, vừa đặt lưng xuống giường thì cánh cửa liền mở ra, bóng dáng quen thuộc của người phụ nữ quyền lực bước vào. Tiến lại gần đến chỗ tôi mẹ mỉm cười đưa tay lên xoa lấy đầu tôi và nói:
– 10 ngày mẹ đi công tác, con ở nhà chịu khó chút nhé Như.
– Mẹ đi 10 ngày sao ạ?
– Ừm. Nhưng con đừng có lo, mẹ nhất định sẽ nói chuyện với thằng Toàn đàng hoàng nên con cứ yên tâm nhé.
– Dạ.
– Mẹ chọn con vì con hiền lành, đặt biệt nhìn con mẹ rất có cảm tình. Hy vọng con sẽ làm cho con trai của mẹ thay đổi, chứ mẹ bây giờ bó tay với nó rồi con ạ.
– Con muốn bó luôn cả chân mẹ ạ.
– Con bé này, ăn với nói, hihi..
Tôi và mẹ nhìn nhau mỉm cười nhưng đâu biết rằng nụ cười của tôi nó thật sự nhân tạo đến cỡ nào, đúng là trần đời mọi sự khó khăn và khổ sở vất vả thì hầu như đều đổ hết lên đầu của những người nghèo không có tiếng nói. Mẹ đi công tác tận 10 ngày phải chăng cuộc đời tôi lại bước vào ngục tối với ông chú già này không? Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng làm tôi sợ sệt, đúng là đời mà.
———————
Đêm đó lại là một đêm mà tôi chẳng thể nào ngủ được, cứ nằm đấy trằn trọc suy nghĩ mãi cũng không thể thoát ra khỏi được những suy nghĩ kia. Cuộc đời tôi bây giờ đang có hai dòng suy nghĩ, một là làm thế nào để đối phó với chú Toàn người được gọi là chồng kia và một người là em chồng với tinh thần không ổn định, tôi phải làm sao đây? Không ngủ được, khi ánh mặt trời vừa loé sáng lên thì tôi đã vội xuống nhà rồi, tôi thấy mọi người đang dọn dẹp người thì nấu ăn, người lau bàn ghế còn người thì lau sàn, với cái bản tính siêng năng không thể ngồi không được nên tôi liền đi tới gần họ nở ra nụ cười thật tươi nói:
– Mọi người đang làm việc ạ? Mẹ con đi công tác rồi hả mọi người?
– Vâng. Bà chủ đi từ khuya hôm qua rồi cô.
– Thế ạ? Thôi để con phụ mọi người một tay nhé, việc gì con cũng làm được hết ạ.
– Ôi ôi. Không cần đâu, cô Như cứ ngồi uống trà chơi thế là được rồi, mấy việc này là của chúng tôi cô ạ.
– Ôi. Ở quê con làm việc còn vất vả hơn chỗ này nhiều, thôi để con giúp ạ chứ ngồi không con buồn lắm.
– Thôi thôi, cô Như..
– Không sao, ở nhà con làm suốt ấy mà.
– Ôi, cô ơi.. Đừng..
Vì biết mọi người sẽ cảm mình nên tôi cứ ương bướng mà dành làm, bản thân tôi không thích ngồi không mà tôi cũng chẳng phải thân phận cao quý để ngồi đấy uống nước ngắm hoa nên tôi cứ thế mà dành quét tủ và bàn ghế phụ họ.
Vì không ngăn cản được tôi nên họ cũng bất lực mà để tôi làm, từ nhỏ tôi đã ngay thẳng nghĩ gì nói đấy, bản tính không nịnh bợ cũng sống thật thà nên được mọi người quý lắm. Thấy tôi thân thiện thế thì mọi người cũng không dè chừng nữa mà cười nói rất vui, đến mãi một lúc lâu sau đó thì có tiếng nói vang lên:
– Mẹ tôi mang cô về đây làm giúp việc cũng không tệ nhỉ?

Mới cập nhật

spot_imgspot_img

Đừng bỏ lỗ