Mẹ tớ là người nóng tính.
Ngày trước, mẹ làm ở quán cơm tấm. Sáng thức dậy từ bốn giờ, đến trưa về ăn vội chén cơm, chiều lại đi bưng bê ở quán lẩu.
Tớ ở với bà, cuối tuần thường sang phụ mẹ dọn dẹp. Hôm đó, vừa dọn xong thì mẹ về. Tớ hí hửng khoe, mắt sáng rỡ. Nhưng mẹ mệt, lại liên tục nghe tớ lí nhí bên tai, mẹ quát.
Tớ khoe điểm chín môn toán, mẹ cau mày, tại sao là chín mà không phải mười điểm.
Sau nhiều lần như vậy, tớ dường như không thích nói chuyện với mẹ nữa. Mỗi lần nói đều chẳng mấy vui vẻ. Nếu không phải là mẹ tức giận, thì sẽ là tớ làm ầm ĩ.
Mối quan hệ của tớ và mẹ nhạy cảm đến mức chỉ cần một hành động nhỏ, đã đủ để đối phương tổn thương.
Sau này tớ mới biết. Hoá ra mẹ vốn dĩ không phải sinh ra đã nóng tính. Mẹ dễ tức giận, hay nói lời oán trách cũng là vì không được đối xử dịu dàng.
Tớ luôn dặn lòng, dù thế giới có màu hồng hay xấu xí. Thì khi về nhà, tuyệt đối không được mang theo giận dỗi trút lên người thân.
—
Đừng khóc trước khi đi ngủ – Ốc