– Lúc mẹ tôi bị ba của cô b.ắ.t phải h.ầ.u h.ạ ông ta. Có phải ông ta cũng đối x.ử với bà ấy như thế này hay không, hửm?
Một tay hắn b.á.m lấy một bên đầu gối của Đới Hạnh San, đ.i.ê.n c.u.ồ.n.g thúc m.ạ.n.h v.ậ.t thể c.ứ.n.g r.ắ.n vào trong cơ thể cô, như muốn c.h.è.n đến n.á.t lớp t.h.ị.t đỏ hồng bên trong.
Tay còn lại liên tục đ.á.n.h mạnh lên đôi g.ò b.ồ.n.g lúng liếng trước mặt.
Huy*t động ẩm ư.ớ.t vốn dĩ đang vô cùng trống trải, bây giờ lại được d.ị v.ậ.t nấp đầy.
Mặc cho những cơn đ.a.u tưởng chừng như hạ thể bị x.é r.á.c.h làm hai mảnh, miệng huy*t mềm mỏng không chịu được sức công p.h.á mãnh l.i.ệ.t mà r* m.á.u.
Mật huy*t vẫn tham lam c.ắ.n chặt lấy c.ô.n t.h.ị.t thẳng dài, phối hợp nhuần nhuyễn để d*ch t.h.u.ỷ ồ ạt chảy ra bên ngoài.
Đôi quả đào căng mọng trước ng*c của Đới Hạnh San càng bị h.à.n.h h.ạ, thì lại càng căng tròn lúng liếng, trông vô cùng thích mắt.
Từng cơn đ.a.u t.ê d.ạ.i dội thẳng vào đại n.ã.o, khiến cô đ.a.u đ.ớ.n cong người lên, lại vô tình tạo điều kiện cho nam c.ă.n càng dễ dàng chạm đến nơi sâu nhất bên trong cơ thể cô.
– A… hức… ư… a… a… hự… ưm…!
Hai tay Đới Hạnh San bám chặt lấy ga giường trắng t.i.n.h, trong thanh âm r*n r* thỉnh thoảng còn trộn lẫn những tiếng thét chói tai, vì sự đ.a.u r.á.t đã đạt đến tột cùng.
Đới Hạnh San mặc dù đ.a.u đ.ớ.n đến mức nào, cũng đều một mực nhẫn n.h.ụ.c chịu đựng, chứ không dám lên tiếng c.ầ.u xin Khâu Kính Hựu.
Bởi vì, cô biết sự t.h.ô b.ạ.o mà hắn đối với cô là cố tình.
Nếu như Đới Hạnh San càng c.ầ.u xin, Khâu Kính Hựu không chỉ càng thêm h.ư.n.g p.h.ấ.n, làm mạnh hơn, mà có khi lại từ chuyện cô c.ầ.u x.i.n, có thêm một cái cớ để tiếp tục s.ỉ n.h.ụ.c cô.
Dường như… Khâu Kính Hựu có chấp niệm rất lớn đối với quá khứ.
Hầu như mỗi lần cùng Đới Hạnh San q.u.a.n h.ệ tình d*c, hắn đều nhắc đến những chuyện xảy ra ở Đới gia vào 10 năm trước.
Cô hiểu lý do tại sao mẹ của Khâu Kính Hựu ch*t lâu lắm rồi, mà hắn vẫn còn ôm h.ậ.n, quay lại tìm nhà họ Đới để trả t.h.ù.
Nếu là Khâu Kính Hựu, có lẽ Đới Hạnh San cũng sẽ trả t.h.ù nhà họ Đới.
Bởi vì, chẳng ai có thể dễ dàng bỏ qua cho h.u.n.g t.h.ủ đã khiến mẹ r.u.ộ.t của mình ch*t t.ứ.c t.ư.ở.i như vậy.
Đới Hạnh San có thể sẽ c.ă.m h.ậ.n Khâu Kính Hựu, về chuyện hắn đối x.ử t.à.n t.ệ với cô, nhưng không thể trách được chuyện hắn đã khiến ba mẹ cô phải nhận mức á.n t.ù c.h.u.n.g thân.
Mặc dù, Đới Hạnh San cũng rất đ.a.u lòng khi từ nay cho đến cuối cuộc đời, cô chỉ có thể gặp mặt ba mẹ của mình ở trong t.ù.
Bởi vì, Đới Hạnh San biết tất cả là do nhà họ Đới n.ợ mẹ con Khâu Kính Hựu.
Cho dù có là ba mẹ của cô đi chăng nữa.
Thì khi họ làm chuyện trái với luân thường đ.ạ.o lý, họ vẫn phải chịu trách nhiệm trước p.h.á.p l.u.ậ.t.
Tên truyện: Nhành Hồng Cho Á.c Q.u.ỷ.