Mùa mưa năm đó tôi gặp hai chuyện buồn : một là anh bạn thân ngày xưa học chung trường Đạt Đức bên Phú Nhuận vừa mới qua đời, hai nữa là tôi bị thất nghiệp mà chưa kiếm được việc làm.
Buổi chiều hôm đó tôi đi Thủ Đức dự đám tang anh bạn này tới khuya mới về lại Sài Gòn. Nhưng khi đạp xe ra tới xa lộ thì thấy trong lòng buồn lắm, tôi mới kiếm một quán nhậu vô uống vài ly rượu cho bớt buồn. Nhưng đã nửa đêm thì quán nào cũng đóng cửa, đi một lát thì thấy có một quán còn mở cửa, tôi dựng chiếc xe đạp rồi vô quán ngồi. Một ông bác khoảng 50 tuổi đang dọn bàn ghế ra, thấy tôi thì ông nói :
– Quán này mở cửa từ nửa đêm tới mặt trời gần mọc thì đóng cửa. Tôi chỉ là người làm công, cô chủ quán ở bên quận 5 một lát nữa ra tới.
Tôi mới kêu một xị rượu, rót ra ly chưa kịp uống thì thấy một em gái khoảng 18 tuổi chạy chiếc xe Honda dame ngừng ngay trước cửa quán, em dựng chiếc Honda kế bên chiếc xe đạp của tôi rồi bước vô quán. Em tới bên tôi mà nói :
– Anh trai nhậu khuya dữ nha, để em vô bếp làm món nhậu cho anh.
Tôi nghe em gái nói vậy thì khoát tay mà nói là tôi chỉ đủ tiền mua rượu thôi, không mua đồ nhậu vì đang thất nghiệp. Em gái nghe tôi nói vậy thì cười lớn ! rồi em mới nói :
– Anh thật tình lắm ! Em thích người như vậy đó. Đêm nay quán này khai trương, anh là người khách đầu tiên đó. Tiền bạc gì anh ơi, em mời anh mà.
Rồi em gái mới vô bếp làm một dĩa bò xào bưng ra để trước mặt tôi. Em rót rượu cho tôi rồi nói :
– Em mở quán nhậu này chỉ bán nửa đêm tới gần sáng anh à. Mai mốt anh muốn nhậu thì tới đây ủng hộ em nha. Anh thất nghiệp thì em cho anh thiếu, rồi chừng nào có việc làm thì trả lại cho em cũng được mà, em tên Lý Tiểu Bạch.
Từ đó thì lâu lâu tôi cũng thường tới quán của em Tiểu Bạch uống rượu, không vì nhậu mà vì em xinh và dễ thương lắm !
Một hôm em Bạch nói với tôi :
– Em đã kiếm được việc làm cho anh rồi, từ nay anh không còn thất nghiệp nữa.
Tôi nghe em nói vậy thì ngạc nhiên lắm ! Mới hỏi là việc làm gì thì em chỉ tay vô chiếc Honda dame của em rồi nói :
– Em sẽ cho anh mượn xe này để chạy xe ôm. Chỉ cần tối anh tới nhà chở em ra quán, rồi mặt trời gần mọc thì anh ra quán chở em về nhà. Rồi anh chạy xe ôm cả ngày, anh thấy em tính như vậy có được không ?
Tôi nghe em nói mà bất ngờ và xúc động lắm ! Rồi tôi mới cảm ơn em nhiều.
Từ đó thì nhờ chiếc Honda dame mà em cho mượn chạy xe ôm thì tôi không còn thất nghiệp nữa, mà tôi cũng chưa từng thấy ai tốt với tôi như em Tiểu Bạch này, thương em lắm !
Gần hai tháng sau …
Một đêm mưa, tôi chở Tiểu Bạch ra quán rồi tính đem xe về nhà ngủ một giấc thì em mới nói :
– Không biết sao đêm nay em buồn quá … hay là anh Dũng ngồi lại uống vài ly rượu, nói chuyện cho em bớt buồn rồi hãy về nhà.
Nhưng đêm đó Tiểu Bạch cố tình chuốc rượu cho tôi say. Em rót hết ly này tới ly khác làm cho tôi say mà ngã xuống đất, rồi em mới nằm xuống ôm tôi mà nói :
– Anh vô tình lắm ! Tiểu Bạch thương anh nhiều mà anh đâu có biết …
Rồi đêm đó thì chuyện gì xảy ra giữa tôi và em thì đã xảy ra, bên ngoài quán thì mưa vẫn rơi đều mà bên trong quán đã có một tình yêu …
Sáng hôm sau tôi chở Tiểu Bạch về nhà, rồi ra quán kiếm ly cà phê uống cho tỉnh để lát nữa chạy xe ôm. Một ông già ngồi gần nhìn tôi chăm chăm rồi nói :
– Tôi xin lỗi làm phiền cậu đang uống cà phê, nhưng tôi có một chuyện muốn nói với cậu lắm, không nói không được.
Tôi không biết ông ta muốn nói chuyện gì với mình, nhưng cũng kéo ghế mời ông ngồi kế bên. Rồi ông ta mới nói :
– Tôi là thầy địa lý bên quận 8. Tôi nhìn thấy ấn đường của cậu u tối lắm, yêu quái đã xâm nhập ! Chỉ cần nhìn cái vảy rắn màu trắng dính trên cổ áo cậu là tôi biết con xà tinh này tu luyện ngàn năm. Cậu nên cẩn thận, nếu không sẽ bị mất mạng bất cứ lúc nào !
Rồi ông mới lấy một lá bùa màu đỏ viết lên mấy chữ rồi đưa cho tôi mà nói :
– Cậu bỏ lá bùa này trong túi áo thì yêu quái không thể hại được.
Tôi cảm ơn ông rồi bỏ lá bùa vô túi áo.
Tối đêm đó tôi tới nhà chở Tiểu Bạch ra quán, em ngồi sau lưng tôi mà ho nhiều lắm ! Mà cũng không ôm tôi như mọi khi. Tới nơi thì em xuống xe rồi chạy ra xa, em nhìn vô túi áo tôi mà mặt tái mét !
Tôi mới nói :
– Anh đã biết hết, nhưng cho dù em là yêu quái hay xà tinh thì anh vẫn thương em như thường. Em cho anh mượn xe để chạy xe ôm không bị thất nghiệp, còn cho anh ăn nhậu không tính tiền nữa. Nếu đêm nay anh có chết dưới tay Tiểu Bạch này thì cũng không uổng một kiếp người.
Rồi tôi mới lấy lá bùa trong túi áo ra, bật hộp quẹt đốt nó ngay trước mắt Tiểu Bạch. Chờ cho lá bùa cháy tan thì em chạy tới ôm tôi mà khóc lớn ! Em chỉ nói được hai chữ : Anh ơi …
Tối hôm sau tôi tới nhà Tiểu Bạch chở em ra quán, có một người đàn bà đứng trước cửa nói với tôi :
– Nhà này không có con gái nào tên Lý Tiểu Bạch.
Rồi tôi mới chạy ra quán thì cũng có một bà đứng trước cửa quán nói với tôi :
– Cô Bạch đã sang lại quán nhậu này cho tôi rồi. Mà cô có đưa miếng giấy này cho tôi, nhờ đưa giùm cho anh Dũng chạy xe ôm, tôi biết là cậu.
Tôi cầm miếng giấy trên tay mà đọc những giòng chữ cuối cùng của Tiểu Bạch, em viết :
– Anh Dũng xa nhớ … Khi anh đọc những giòng chữ này thì em sẽ mãi mãi không còn được gặp anh nữa. Em buồn và nhớ anh lắm ! Nhưng sư bà chỉ cho em nghỉ phép có hai tháng, bây giờ em phải về lại núi Tuyết Sơn tu luyện tiếp, nhưng ngàn năm tu luyện của không hạnh phúc bằng một đêm mưa bên anh. Em cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là ái tình, thế nào là ái ân. Bây giờ thì âm dương cách biệt rồi, em không còn được gặp anh nữa. Nhưng tình yêu này em sẽ mãi mãi giữ trong tim, vĩnh biệt anh yêu …
Nước mắt tôi đã rơi trên những dòng chữ cuối cùng của Lý Tiểu Bạch, và lúc này thì tôi mới hiểu : một lần chia tay là một lần vĩnh biệt …
Dzung Nguyen
Câu chuyện liêu trai
Visited 1 times, 1 visit(s) today