TRUYỆN: GẢ EM CHO CHÚ
TÁC GIẢ: KHÁNH AN
CHAP 3
Tôi nghe chị ấy nói thế thì liền bật lại ngay:
– Thế sao chị không lấy đi?
– Tao còn trẻ, ai thèm mấy thằng già ấy chứ.
– Tôi cũng còn trẻ, mối này đáng lẽ là của chị chứ không phải của tôi. Nhà chị ác lắm, rồi chị và mẹ chị sẽ gặp quả báo thôi.
– Có tiền thì không có quả báo nào hết, mau chuẩn bị đi.
Nói xong chị ta cũng bỏ đi ra ngoài để lại tôi một mình ở đó, thật sự không còn từ nào có thể nói hết được về những người này. Tôi không muốn lấy chồng, không muốn lấy tên già ấy, cũng không muốn sống cùng với những người mình không quen biết kia nhưng vì mẹ, vì cuộc sống của mẹ đã bị bóc lột và quá vất vả rồi nên tôi không muốn mẹ bị họ hành hạ thêm nữa nên đành làm thế này thôi.
Mặc bộ quần áo mới nhất trong tủ của mình, ngồi chờ cho đến khi có người vào gọi thì tôi mới đi ra. Gương mặt của tôi vốn dĩ rất xinh nhưng vì không thích nên lúc nào tôi cũng cau mày khó coi cả, hít vào một hơi sâu tôi vén màn đi ra thì nhìn thấy phía kia có một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên đang ngồi chễm chệ ở đó, cô hai lúc này mới giả vờ họ nhìn tôi nghiến răng nghiến lợi nói:
– Chào hỏi người lớn đi, còn đứng im đó làm gì vậy con?
Nghe bà ấy nói vậy tôi mới thở dài nuốt nước bọt nhìn họ nói:
– Chào bà, chào chú ạ.
– Chào con. Ôi, nhìn con bé xinh đẹp quá đi.
– Con cảm ơn ạ.
Nhìn gương mặt của bà ấy tôi lại thấy nó phúc hậu vô cùng, ngồi xuống bên cạnh cô hai và mẹ, tôi quan sát một lúc rồi mới hỏi nhỏ:
– Tên già ấy không đến hả cô hai?
– Tao cũng đang thắc mắc đây nè, sao chờ mãi không thấy vào nhỉ?
Tôi nghe bà ấy trả lời như thế chỉ biết lắc đầu, ngay cả mặt mũi còn chẳng biết vậy mà cứ mạnh mồm. Mẹ ngồi cạnh nắm chặt lấy tay tôi lo lắng, còn chị Diệu ngồi bên cạnh lúc này cũng mỉa mai nói:
– Chắc là người ta khuyết tật nên vào muộn thôi, mẹ làm gì mà sốt ruột cho mệt chứ?
– Tao nôn chứ sốt ruột cái gì?
Gia đình chúng tôi phía bên này cứ rù rì to nhỏ với nhau, đột nhiên bên kia lúc này mới cất giọng nói:
– Mọi người nói ai tàn tật thế?
– À. Thì chú rể á chị, chẳng phải hôm nay chị bảo có người đến để rước con Như về làm vợ và trừ tiền nợ sao, em chờ nãy giờ mà chưa thấy vào nên tò mò thôi ạ.
– À. Chú rể đang ngồi bên cạnh tôi đây, thằng bé này là con trai của tôi luôn.
– Gì cơ? Người này sao bà?
– Ừm. Đúng rồi. Thế con tên gì?
– Dạ. Con tên là Như ạ.
– Vậy thì đúng nữa rồi. Hôm nay ta đến để rước con và trừ nợ đây.
Nghe đến đây thì hai mẹ con của tôi lẫn hai mẹ con của cô hai được một phen bất ngờ. Người mà cô hai nói đến không phải là tên tật nguyền hay là già chát rụng răng mà chính là người này sao? Nhìn chú ấy với vẻ ngoài sang trọng, dáng người cao to, gương mặt điển trai không kém phần lạnh lùng chứ không giống những gì tôi tưởng tượng, đang lúc vẫn còn chưa ai nói gì thì đột nhiên lúc này cô hai liền bật cười lên nói:
– Ôi trời ơi. Chị ơi, không phải con bé này đâu chị, con bé này tên Diệu còn bé này mới tên Như chị ạ.
– Chẳng phải lúc nãy bảo con bé này tên Như sao?
– Không phải đâu chị. Đây, con em nè, con bé Như mà em định gả về cho nhà chị đây ạ.
Vừa nói cô hai vừa chỉ về phía chị Diệu, tôi lúc này cũng đứng hình nhưng hiểu được ý của cô hai là gì rồi. Ban đầu tưởng người già khuyết tật nên đẩy sang cho tôi, bắt ép tôi phải lấy chồng cho bằng được giờ thì thấy người ta rồi liền trở mặt ngay, tôi nhìn bà ấy thở dài đúng thật là con người mưu mô mà. Đúng lúc này chị Diệu lại cất giọng nói:
– Con tên là Như chứ không phải con bé này đâu, người mẹ con muốn gả đi là con ạ.
– Con tên là Như thật à?
– Dạ đúng rồi. Con bé này chắc nó muốn dỡ trò nên mới bảo mình tên Như đó bà ạ.
Người phụ nữ kia thấy vậy thì liền cau mày khó hiểu nhưng không đáp lại cô hai mà quay sang nói nhỏ vào tai của con trai mình. Mãi đến một lúc sau thì người kia mới bỏ chân xuống, mắt rời chiếc điện thoại trên tay nhìn chúng tôi một lượt rồi mới nhìn thẳng về phía tôi chỉ nói:
– Con nhỏ này, nhìn mặt nó khờ hơn nên chọn nó đi.
– Đâu có được cậu, ngay từ đầu tôi chỉ nói là gả con Như đi thôi, giờ cậu đâu có được chọn chứ.
Người đàn ông đó không thèm nói chuyện với cô hai mà quay sang nhìn tôi hỏi:
– Cô tên gì?
– Tôi.. tôi tên Như.
– Con nhỏ kia tên gì?
– Chị ấy tên Diệu ạ.
– Lại còn dám nói xạo à? Rõ ràng cô hai của cô nói cô tên Diệu. Tí tuổi đầu đã đanh đá gian dối thế này à?
– Tôi tên là Như thật mà. Tôi có giấy căn cước, hình của tôi, tên và ngày tháng năm sinh có đủ, chú không tin thì để tôi lấy cho chú xem..
– Xem làm gì. Bọn nhà quê như cô có gì đáng tin chứ?
– Này chú. Bọn nhà quê từ cái miệng chú phát ra lại chính là người được gả về làm vợ chú đó.
Lời của tôi vừa dứt thì người kia liền bật cười thật lớn, chú ấy đưa tay lên gãy cằm rồi nói giọng rất khó nghe và xem thường:
– Gả á? Cái này là mua, là tôi mua cô về chứ không có chuyện gả hay cưới gì ở đây cả.
Lời của người kia vừa dứt khiến tất cả mọi người đứng hình trong đó có cả tôi. Biết là mình bị cô hai ép gả để gán nợ nhưng lời chú ấy nói ra tôi lại thấy nó nhục nhã thật sự, mẹ ngồi bên cạnh mặt buồn bả nắm chặt lấy tay tôi nói nhỏ:
– Như:
Tôi nhìn mẹ, gương mặt ánh mắt như sắp rơi lên nên liền hít vào hơi sâu nói:
– Con không sao mẹ ạ.
– Hay là….
Chưa nói dắt câu thì bên kia đã có giọng nói vang lên rồi:
– Mặt thì cũng đã xem rồi, con về được chưa hả mẹ?
– Chúng ta phải ở lại đây một đêm, ngày sau mới được về.
– Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Mẹ định tra tấn con à?
– Không chịu cũng phải chịu. Mẹ đã quyết rồi.
– Tùy mẹ. Còn con thì về lại thành phố.
– Thế thì đi bộ về đi, mẹ đã cho tài xế quay lại thành phố từ lúc nãy rồi.
– Mẹ…
Chú ấy tức giận nhìn mẹ mình nhưng người phụ nữ chẳng thèm để tâm đến. Tôi thấy cái dáng vẻ xem thường chúng tôi như thế thì cũng chẳng ưa mà lườm một phát lẩm bẩm nói nhỏ:
– Cao sang quá mà về quê lấy vợ? Chắc cũng là tên chẳng ra gì mới không ai thèm thôi.
– Này. Cô kia, vừa nói cái gì thế hả?
– Tôi, tôi có nói cái gì đâu.
– Đã nhà quê lại còn bép xép, cẩn thận cái miệng vào.
– Này. Chú đang ở địa phận của chúng tôi đấy, người cẩn thận là chú chứ không phải chúng tôi đâu.
– À. Gan lắm, để xem..
Vừa nói chú ấy vừa định làm gì đó nhưng đã bị người phụ nữ bên cạnh cản ngay:
– Kìa Toàn. Con bé còn nhỏ, nói chuyện nhẹ nhàng với em có phải tốt hơn không?
– Nhỏ? Nhìn cái mặt cô ta đánh đá thế, ai tin là hiền hả mẹ?
– Cái người con nói đanh đá lại chính vợ của con đó.
– Nếu không phải bị mẹ ép buộc, có nằm mơ cô ta cũng không lọt vào tầm mắt con đâu.
– Cái thằng này.
Nghe thấy người đàn ông kia nói thế thì cô hai đang ngồi im như vớt được cờ mà vội cất giọng đáp ngay:
– Đấy chị. Con trai chị không thích con bé kia mà chị cứ ép làm gì? Thôi con bé kia không lọt tầm mắt của cậu đây thì chuyển qua con bé Như này nha, con bé này nó ngoan ngoãn hiền lành dễ bảo lắm ạ, cưới về chỉ có nở mày nở mặt thôi chị ơi.
– Thế bà nghĩ cái ngữ nhà quê của các người đều lọt vào mắt tôi à?
– Cậu…
Câu nói của người kia khiến cô hai cứng miệng, đã biết hắn là người ăn nói chẳng suy nghĩ xem thường rồi mà vẫn cố gân cổ lên nói. Sao ngay từ đầu không đẩy chị Diệu vào đi cho tôi đỡ thân chứ? Giờ nhìn cái mặt của tên kia tôi chẳng biết làm gì ngoài chửi thầm cả, đã khó ưa mà trời lại cho gương mặt xinh đẹp thế làm gì không biết nữa?
Sau khi ngồi nói chuyện và bàn bạc với những người họ thì cuối cùng tôi vẫn là cái đứa bắt phải lấy tên chú già khó ở kia. Lúc này bước vào trong chị Diệu nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ nói:
– Ai bảo mày nhận là tên Như thế hả?
– Thế ai bảo ngay từ đầu chị và mẹ chị tính toán làm gì? Chị nghĩ tôi muốn lấy tên già đấy à?
– Không muốn sao mày nhận tên Như làm gì?
– Ba mẹ sinh ra đặt tên thế nào thì tôi bảo thế ấy, sao chị không nhận mình tên như ngay từ đầu đi? Chị sợ người kia già, người kia bị tâm thần, tàn tật nên chị đẩy qua tôi, giờ thấy người ta rồi chị lại tiếc à? Cái tính của chị đúng là trời thần đất lỡ, sáng nắng chiều mưa chỉ có mẹ chị mới chịu nổi chị thôi.
– Im cái mồm mày lại.
– Tôi không im đấy thì sao? Nếu có ham muốn quá thì tôi nhường tên già đó cho chị đấy, cuộc hôn nhân này vốn dĩ tôi cũng chẳng thèm, phiền phức gì đâu.
Nói xong câu đấy tôi liền bỏ đi về phía căn nhà nhỏ của hai mẹ con mình, thật sự mà nói thì tôi rất chán ghét khi phải bị áp đặt như thế này nhưng đổi lại cho mẹ tôi được cuộc sống tự do, không cần phải nghe những lời chì chiết và đòi nợ từ cô ruột của mình tôi cũng mãn nguyện rồi.