” Trò Nhiên, em đừng theo tôi được không? “
” Thầy Dương, em thích thầy, thầy làm người yêu em đi, em sẽ không theo thầy nữa. “
” Không và em cũng đừng theo tôi “
Cô là Thảo Nhiên, anh là Nhật Dương – kiêm giáo viên chủ nhiệm năm nay của lớp. Thích anh từ 2 năm trước, đến nay vẫn chưa theo đuổi được. Vì anh mà cả trường đều biết là kẻ mặt dày. Gần 3 năm lẽo đẽo theo không màng cự tuyệt. Còn anh vẫn vậy, chẳng hề để tâm đến cô học trò bên cạnh mình.
Hôm nay, trường cô chào đón một tân giáo viên. Thảo Nhiên từ sớm đã nghe bàn tán nhưng chẳng hề để tâm, trong mắt cô hiện tại chỉ tồn tại hình bóng của người thầy lạnh lùng. Sau tiết học, Thảo Nhiên cầm theo bài tập vui vẻ lên hỏi thầy.
” Thầy đẹp trai ơi, em muốn hỏi… “
Cô chưa kịp nói hết câu, anh đã chen ngang với giọng điệu gấp gáp
” Bài cơ bản như vậy cũng không biết làm, em về xem lại kiến thức đi. Nay tôi bận rồi “
Sự cự tuyệt đến đau lòng khiến cô ngạc nhiên giây lát. Thảo Nhiên tò mò xem người ấy bận gì mà như vậy với mình. Nhưng đau càng thêm đau, thứ đập vào mắt cô bây giờ là hình ảnh đôi nam nữ tay trong tay, ân cần. Ánh mắt anh sao dịu dàng đến thế, nó chẳng dành cho cô. Thảo Nhiên nhận ra bấy lâu mình ảo tưởng quá nhiều, ảo tưởng anh sẽ thích cô nếu cô kiên trì. Không…vốn dĩ anh đã có cho mình một bông hoa.
Thảo Nhiên kìm lấy nước mắt trong lòng, lặng lẽ rời đi, không ghen tuông, không nháo nhào và cũng không còn một cô học trò theo đuổi thầy Dương.
– – – – – – – – –
Tiết học mới lại bắt đầu, cô ngán ngẩm thầm mong nó trôi qua thật nhanh để không phải đối diện với anh. Đâu ngờ rằng, một bất ngờ lại đưa đẩy đến Thảo Nhiên.
” Xin chào thầy và các bạn, mình là học sinh mới. Rất vui được làm quen “
” Được rồi, Niên Quân em muốn ngồi ở đâu? “
Cậu bạn mới, chẳng xa lạ với cô, chính xác hơn là hôn phu tương lai.
” Em muốn ngồi với Nhiên Nhiên được chứ thầy? “
Hai chữ ” Nhiên Nhiên ” cất lên khiến cho cả lớp bất ngờ, cách gọi thân mật này cũng khiến anh có chút khó chịu.
” Nhiên Nhiên? “
Nhật Dương hoài nghi nhắc lại, như chưa tin vào cái tên này của cô.