Thursday, September 19, 2024
spot_img

Latest Posts

Sứ mệnh tình yêu

Tên truyện: Sứ mệnh tình yêu
Tác giả: Phương Bi
Chương 1:
Ở trong căn phòng lạnh lẽo của một bệnh viện nọ.
Dũng đang nói những lời trăn trối của cùng của mình với Hoàng. Tay Dũng run run giơ tấm ảnh của Minh Anh ra đưa Hoàng và nói:
“Con bé tên Minh Anh, vào ngày thất tịch anh nhớ mua chè đậu đỏ cho nó. Con bé rất hay quên mang ô khi chờ mưa. Con bé không thích ăn hành.”
Dũng vừa nói nước mắt không ngừng tuôn rơi. Sau đó anh lôi ra một cuốn nhật ký nhỏ đưa cho Hoàng và nói:
“Đây là tất cả những gì liên quan đến Minh Anh, anh hãy thay tôi chăm sóc cho cô bé đó.”
Hoàng cảm nhận được tình cảm mà Dũng dành cho Minh Anh là vô cùng sâu sắc. Nên anh liền an ủi Dũng để Dũng yên tâm:
“Anh yên tâm nhất định tôi sẽ chăm sóc cô bé đó thật tốt. Anh đừng lo.”
“Năm nay Minh Anh thi đại học, tôi không muốn nó bị ảnh hưởng. Anh hãy dùng nick facebook của tôi nhắn cho nó là tôi đi lao động xuất khẩu ở nước ngoài. Sau đó khi nó học xong đại học anh hãy kiếm một lý do nào đó có thể là tôi lấy vợ bên nước ngoài và sinh con bên đó rồi cắt liên lạc với con bé đó.”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ lời hứa với anh.”
“Được tôi tin tưởng vào anh.”
Sau khi yên tâm gửi gắm Minh Anh cho anh ta. Dũng liền ký nhận vào thủ tục hiến tặng. Sau đó mỉm cười đưa giấy cho Hoàng.
Hoàng nhận lấy giấy mà mắt ngân ngấn lệ. Anh bước ra khỏi phòng nghẹn ngào lấy tấm ảnh của Minh Anh ra xem và nói:
“Anh yên tâm nhất định tôi sẽ giúp anh chăm sóc cô bé này.”
Sau đó Hoàng cất tấm ảnh vào trong túi áo. Rồi cầm thủ tục ra đưa cho chủ tịch Lâm:
“Chú yên tâm. Anh ta đã đồng ý hiến mắt cho Sơn nhà mình rồi. Giờ chỉ cần chờ ngày phẫu thuật thôi ạ.”
“Cám ơn cháu, giờ chúng ta sang báo tin tốt lành cho Sơn thôi.”
Ông Lâm cùng Hoàng đi sang phòng Sơn.
Căn phòng của Sơn rất bừa bộn, anh ta vẫn đang điên tiết đập hết đồ đạc. Ông Hoàng xót xa lên tiếng:
“Sơn, ba đã tìm được người hiến mắt cho con rồi.”
Sơn nghe vậy dừng tay không đập đồ nữa mà bắt đầu với tìm chiếc gậy vui mùng hỏi lại ba:
“ Có thật vậy không ba?”
“Thật mà giờ con yên tâm lo ăn uống nghỉ dưỡng thật tốt để chuẩn bị phẫu thuật”
Hoàng nhờ y tá gọi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp phòng Sơn.
Hoàng là anh họ của Sơn, ba mẹ anh mất sớm, nên được vợ chồng người chú đón về nuôi.
Chú Lâm là chủ tịch tập đoàn Lâm THỊ, để báo đáp công nuôi dưỡng của chú nên Hoàng luôn cố gắng làm tốt mọi việc dốc hết mình vì công ty và mọi chuyện trong gia đình chú Lâm.
Sơn là con một trong gia đình nên từ nhỏ đã được nuông chiều dẫn đến tính cách có phần ngang ngược. Sơn hiện là sinh viên năm cuối trường đại học sau vụ tai nạn đua xe vừa rồi đã khiến mắt anh bị tổn thương nghiêm trọng. Dẫn đến việc anh không thể nhìn thấy gì cả. Sau 3 tháng điều trị và tìm đôi mắt thay thế, anh ngày nào cũng gần như phát điên vì không thể nhìn thấy gì. May mắn là anh ta có một người ba vô cùng giàu có và một người anh họ vô cùng tâm huyết đã tìm đôi mắt thay thế phù hợp giúp anh.
Sau khi từ bệnh viện về Hoàng mới tranh thủ về phòng đọc cuốn sổ mà Dũng đưa. Thì ra đó là một cuốn sổ nhật ký kể về những câu chuyện của Dũng và Minh Anh.
“Hôm nay là ngày thất tịch. Tôi đang đi trên đường thì mưa to, tôi chạy vào trú mưa thì vô tình gặp một cô bé. Đôi mắt cô bé nhìn tôi đầy sợ hãi khuôn mặt xinh đẹp đó có chút nhăn nhó vì những vết thương trên người cô ấy bị dính nước. Tôi định bước đi vì nghĩ cô ấy ngại mình là con trai nhưng chưa kịp bước đi thì cô bé đó đã ngất. Tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ
sống cùng bà nội, nhưng sau đó bà nội mất nên tôi sống một mình lông bông. Cô bé đó ngất làm tôi sợ hãi quá liền nhấc em đến phòng khám gần đó. Khi chị y tá cho tôi xem những vết thương chằng chịt trên người em tôi có chút hốt hoảng. Em tỉnh dậy nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt và nói:
“Em không có tiền.”
“Em yên tâm anh đã trả tiền viện rồi.”
Sau đó tôi và em bắt đầu quen nhau. Sau này thân hơn tôi mới dám dò la những vết thương trên người em. em nhìn tôi một lúc mới dám nói sự thật cho tôi biết. Em tên là Minh Anh những vết thương trên người em là bị dì ghẻ bạo hành. Vì Dì mới sinh em bé nên rất khó tính. Cái gì không vừa ý là dì lại lôi em ra đánh ra chút giận. Minh Anh không phản ứng mà chấp nhận vì em thương bố. Em biết bố rất yêu Dì. Nên khi nhận những trận đòn roi như vậy là em lại trốn vào một góc khóc. Kể từ lúc gặp Minh Anh một thằng đàn ông bất hạnh như tôi lại có động lực làm việc với cuộc sống này. Tôi hy vọng mình có thể giúp em bớt bất hạnh.
Tôi bảo với Minh Anh lo học tốt tôi lên thành phố kiếm tiền nuôi em học đại học để thoát khỏi cuộc sống bạo lực gia đình.”
Hoàng đọc đến đây rơi nước mắt anh cảm thông cho hai số phận bất hạnh. Anh tự hứa sẽ chăm sóc tốt cho Minh Anh, để cô ấy thoát khỏi cuộc sống đầy bất hạnh đó theo như nguyện vọng của Dũng. Đang chìm trong câu chuyện buồn của bọn họ thì Hoàng nghe tiếng chuông cửa kêu là Diễm đến. Anh ra mở cửa:
Diễm nhìn thấy mắt Hoàng ngân ngấn liền vội vàng quan tâm hỏi:
“Anh sao vậy?”
“Anh không sao anh vừa bị con gì bay vào mắt nên hơi khó chịu.”
“Để em xem nào?”
“Anh không sao đâu, em đến tìm anh có chuyện gì à.”
“À anh Sơn sao rồi anh?”
“Đã tìm được người hiến mắt cho cậu ấy rồi thứ 4 này phẫu thuật.”
“Thật là may quá. Giờ anh đi cùng em vào viện thăm anh ấy nhé?”
“Anh vừa từ viện về rồi và anh còn bận nhiều công việc, em vào viện thăm cậu ấy đi, cậu ấy chờ em suất đấy.”
“Sao anh cứ đẩy em về phía anh ấy vậy, chả lẽ anh không có một tí rung động nào với em sao?”
Nói rồi Diễm chủ động ôm Hoàng. Thật tình nếu không phải vì Sơn thích Diễm có khi Hoàng cũng sẽ đón nhận tình cảm của Diễm nhưng anh lại mang ơn gia đình Sơn vô cùng nên anh không thể làm như vậy với cậu ta. Hoàng từ từ nhấc tay Diễm ra khỏi người mình rồi mỉm cười nói:
“Em đừng trẻ con như vậy nữa. Em vào thăm cậu ấy đi, giờ anh cũng đang rất bận công ty có nhiều việc cần giải quyết. Em cũng biết Sơn xảy ra chuyện cả nhà đang rối tung lên. Chú Lâm cũng không có tâm trạng lo chuyện công việc. Nên giờ anh rất bận mà.”
Diễm thất vọng về sự nhút nhát của Hoàng. Cô cảm nhận được Hoàng có tình cảm với cô. Nhưng vì Sơn thích cô, nên Hoàng mới từ chối cô.
Diễm vào viện thăm Sơn, Sơn thấy Diễm đến thì vui mừng:
“Anh nhớ em quá, sao hôm nay em đến muộn vây?”
Diễm cười trừ và nói chuyện một cách nhạt nhẽo để an ủi Sơn. Cô đợi sau khi Sơn phẫu thuật xong cô sẽ nói rõ cho anh biết mình không thích anh, để cho anh từ bỏ ý định theo đuổi mình.
Minh Anh vừa đi học về thì thấy bố và Dì đang ngồi ở bàn uống nước. Bố nhìn Minh Anh hỏi chuyện:
“Con có chọn thi đại học không?”
Dì Tuyết đang bế em bé trên tay nói chen vào:
“Ối giời, con gái học lắm làm cái gì? Vài bữa nữa lại lấy chồng. Mà anh xem tìm dần mối cho con bé. Không thì học song xin cho nó vào khu công nghiệp mà làm. Chứ nhà mình dựa vào mấy đồng tiền lương công nhân của anh nuôi thằng cu bon còn không đủ nói gì đến nuôi nó học đại học.”
Bố nghe Dì nói vậy mắt tối sầm lại, nhưng dì nói đúng. Ông cũng chỉ là công nhân bình thường. Dì thì ở nhà chăm con. Làm gì có tiền mà nuôi Minh Anh học đại học.
Dù sao thì Dì Tuyết sinh được con trai nên Bố Minh Anh cũng rất nghe lời Dì.

Mới cập nhật

spot_imgspot_img

Đừng bỏ lỗ